Hoa Lòng Tặng Mẹ

HOA LÒNG TẶNG MẸ

Quang Viên

 

Tàn chiến cuộc, Cha vào vòng lao lý,

Bao nhiêu năm đày đọa chốn rừng sâu.

Thương đàn con, tám đứa, tuổi xanh đầu,

Ôi! Ngơ ngác, mất Cha, nhà cũng mất.

 

Mẹ giang tay với tình thương chất ngất,

Cùng con thơ rời phố thị, cửa nhà. 

Chốn núi rừng nương náu, tháng ngày qua...

Thân liễu yếu, thay chồng nuôi con lớn.

 

Cuốc đất nương, tấm trung trinh không bợn,

Học cấy cày, trồng trọt, đẫm đầu sương.

Nắng chói chang, gay gắt đốt cháy lưng,

Mồ hôi chảy, tim nuốt dòng nước mắt.

 

Xót con trẻ, đói ăn, không đủ mặc.

Gió núi đêm, tê tái, thổi từng đêm.

Thương chồng xa - thức giấc, lệ bên thềm,

Không thăm viếng, không thư từ nhắn nhủ.

 

Tay chai sạn qua bao ngày lam lũ,

Gót chân son nứt nẻ với đồi nương.

Nào quản chi mái tóc điểm khói sương.

Ngày tần tảo, tối dạy con từng chữ.

 

Dạy cho con: Đạo làm người phải giữ,

Chẳng tham sân, chẳng khiếp nhược, buông lung.

Câu "rách thơm, đói sạch" giữ đến cùng.

Trong khốn khó, niệm Quán Âm Bồ Tát!

 

Nay con lớn, nhìn mẹ già tuổi hạc,

Tóc con xanh, Mẹ tóc bạc da mồi.

Tiếng ru con như vẫn ngọt bờ môi,

Vẫn dõi mắt theo đường đời con bước.

 

Mẹ yêu ơi, giữa muôn lời nguyện ước, 

Lễ Vu Lan - dâng Mẹ đóa hoa lòng!

Trọn tâm thành, tim con mãi cầu mong,

Mẹ an lạc trong hào quang chư Phật.